Mới đây, trên một diễn đàn về xây dựng có một câu chuyện về tâm sự của một kỹ sư xây dựng, ở tuổi 38 có 15 năm kinh nghiệm nhưng bề dày đó không đảm bảo cho một tương lai vững chắc cho gia đình anh. Anh quyết định ra kinh doanh riêng để tự làm chủ cuộc đời mình. Câu chuyện cũng đặt ra câu hỏi cho các bạn trẻ: Nếu cứ làm thuê như hiện tại, tương lai 1, 2, 3 năm nữa của các bạn sẽ đi đến đâu?
Chúng tôi xin đăng tải lại nội dung này, mời độc giả cùng chiêm nghiệm và thảo luận.
Tâm sự của một kỹ sư xây dựng ở tuổi 40
Tôi năm nay 40 tuổi đời, tính từ thời điểm ra trường đến nay là 17 năm. 15 năm làm xây dựng, 2 năm làm kinh doanh.
15 năm đi làm công ăn lương, với mức lương đều đặn 2-4-6-8-10-15.
15 năm với tâm nguyện hãy theo đuổi đam mê, thành công sẽ theo đuổi bạn, tích lũy kinh nghiệm hy vọng sẽ có cơ hội phát triển.
Và bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi…
Bỗng chốc cũng 38, gần già rồi nhìn lại mình vẫn chưa có gì ngoài tài sản vô giá là vợ con.
Rồi quyết định dùng thế mạnh 15 năm kinh nghiệm để thử sức với các công ty danh tiếng. Trớ trêu thay, đều nhận được phản hồi giống nhau: “Kinh nghiệm 15 năm của anh, các công việc anh làm đc thì những kỹ sư 5,7 năm kinh nghiệm họ dường như cũng làm hết được.
Vậy thì thay vì thuê một người như anh đòi hỏi lương 20 triệu đồng thì chúng tôi chỉ cần thuê một kỹ sư 5, 7 năm kinh nghiệm với mức lương 10 triệu đồng/tháng. Đó là chưa kể kỹ sư giờ nhiều vô cùng, rất nhiều sự lựa chọn, các bạn trẻ năng động, giỏi giang.”
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về câu trả lời của họ. Đóng vai trò là những người làm ăn kinh tế như họ, có lẽ tôi hay bất kỳ ai cũng chọn phương án ấy.
Tôi đã quyết định đầu tư thuê cửa hàng bán vật liệu xây dựng với vợ ở thị trấn quê nhà. Ban đầu chỉ là mấy loại đồ gốm sứ, inox, nhôm nhựa, phụ kiện điện nước đơn giản. Sau đó chúng tôi mạnh dạn đầu tư sắt thép, xi măng.
Kinh doanh tự do ban đầu cũng gặp nhiều khó khăn, nhưng về sau ổn định công việc cứ trơn tru, trong tay luôn có đồng ra đồng vào, không phải kiểu phụ thuộc đồng tiền người khác.
Nhất là cái kiểu đi như đa số kỹ sư xây dựng bây giờ, đi làm cho người ta vài ba tháng nợ lương, họ biết mình phụ thuộc nên các ông chủ cứ mặc nhiên mắng chửi, còn kỹ sư thì chỉ biết lủi thủi như con chó ngoài công trình. Nói như này là tôi đang nói chính tôi, vì tôi đã từng.
Trong tất cả các loại tự do có lẽ tự do nhất vẫn là tự do tư tưởng. Tự mình nghĩ tự mình làm ko phụ thuộc ai. Trời mưa hay nắng quá, có đám ma hay đám cưới, có thể đóng cửa hàng để làm tròn nghĩa vụ.
Hoặc lúc bạn bè có việc mời đi đâu hay ăn nhậu, tự do đi thoải mái mà ko cần nghĩ cách xin xỏ ông sếp khó chịu hoặc là lý do hôm nay đổ bê tông không thể rời công trường.
Sau hai năm kinh doanh, lời lãi mỗi lúc một khác, nhưng hiện tại chúng tôi đã đủ tiền mua lại mặt bằng thuê bấy lâu nay, lượng khách hàng quen biết cũng tăng dần. Tôi thấy rất ổn với công việc hiện tại mặc dù không an nhàn nhưng đồng tiền thu được nó xứng đáng với công sức vợ chồng bỏ ra.
Đến bây giờ ngồi đây nghĩ lại tôi vẫn rợn người khi nghĩ đến cảnh ngày xưa phơi mưa phơi gió ngoài công trình, hay những năm làm thiết kế làm đêm vì tiến độ nộp hồ sơ mà mô men, cốt thép, bê tông cứ luẩn quẩn trong đầu.
Tôi viết mấy suy nghĩ của mình, hy vọng các bạn trẻ hãy ngồi nghĩ lại, nhìn về phía trước và tự đặt câu hỏi: Đang làm vị trí của mình, thì liệu sau 1, 2, 3…5 năm nữa sẽ thế nào? Lên chức gì hay lương hàng chục triệu? Hãy nghĩ lại!
Nếu thấy vẫn không có tiến triển mấy, hãy mạnh dạn nhảy ra ngoài tự làm chủ đời mình, hãy làm cai thầu, chủ thầu hoặc kinh doanh khi còn trẻ, bởi vì cố nhân đã nhắc nhở con cháu rằng muôn thuở “phi thương thì bất phú”.
Nói ra thì thật bi quan cho anh em nhưng hãy hít thở thật sâu vì thực tế nhiều khi rất phũ phàng…
Hôm nay bão vào, đóng cửa hàng nằm ôm vợ, nhìn ra cửa sổ xa xa có công trình đang thi công, hình như có thằng đội mũ trắng đang che bạt ngoài kho. Cảm thấy thương cho một kiếp kỹ sư công trình.
Theo trí thức trẻ