Kiến thức Ký sự Nói về “cảm ơn mùa xuân”

Nói về “cảm ơn mùa xuân”

14

Phần mềm kế toán MISA SME – 27 năm số 1 Việt Nam

Phần mềm kế toán MISA SME – 27 năm số 1 Việt NamTôi “gặp” “Cảm ơn mùa xuân” lần đầu tiên trong buổi tổng kết cuối năm của khối dự án “Hành chính sự nghiệp”. Cũng khá bất ngờ vì trước đó chưa từng đọc, nhưng tôi đã trình bày bài thơ một cách khá trôi chảy, có lẽ bởi nhịp thơ rất hài hòa, dễ xuôi vào dòng xúc cảm của con người.
Khổ thơ đầu tiên hướng tầm mắt người đọc ra phía xa, nơi ấy có mưa xuân cùng với sức sống mới. Nhân vật trữ tình không xuất hiện ngay mà duyên dáng trong tà áo mới ở hai câu tiếp theo, ánh mắt hướng về phía ấy, chờ đợi khoảnh khắc xuân về. 

Có một mùa xuân đang đến ở nơi xa
Mang theo mưa phùn ẩm ướt
Em êm ấm trong tà áo đẹp
Như đợi xuân về
Cô đang chờ đợi điều gì ở mùa xuân? 

Trong cái khoảnh khắc mùa đông vẫn ngập tràn những sắc khí lạnh lẽo, âm u… vạn vật không phải vì thế mà chết lặng theo. Những cánh đào đã chuẩn bị cho mùa mới, thẹn thùng như cô gái mười tám đôi mươi. Cây trút bỏ những chiếc lá còn lại, chuẩn bị cho một mùa đâm chồi mới. Vạn vật nín thở chờ đợi khoảnh khắc giao mùa…
Khi đông còn lạnh lẽo những  u mê
Đào đã e ấp trong nụ hồng sắp nhú
Cây vẫn đợi mùa xuân trong nỗi nhớ
Nên mới trút bỏ lá vàng

Mở đầu khổ thơ tiếp theo là một quy luật bất biến:

Nắng đợi mùa chẳng chiếu lúc đông sang
Chim không hót khi mà xuân chưa tới
Bao yêu thương nghe như là rất vội
Cuốn theo dòng thời gian.

Có lẽ đây không đơn giản là hai câu thơ mô tả quy luật của tự nhiên. Phải chăng tác giả chỉ là mượn lời của nắng, của chim muông để giấu vào đó một nỗi đợi chờ? Hai câu thơ tiếp theo có vẻ như không khớp với hai câu đầu. Trong khi vạn vật như cố tĩnh lặng, ẩn mình trong khoảnh khắc chuyển mùa thì dường như con người lại vội vàng hơn.Tranh thủ những phút giây cuối cùng của mùa cũ, siết chặt tay hơn trong cái lạnh buốt của mùa đông. Những yêu thương đong đầy hơn, luyến tiếc hơn. Và dòng thời gian cứ thế, thả trôi cuốn đi theo những mải miết của cuộc sống, những lo toan của đời người…

Thế rồi cái khoảnh khắc mong chờ ấy cuối cùng cũng đến, vạn vật như vỡ òa sau những đợi chờ dai dẳng:

Sáng sớm nay trời thức giấc mưa phùn
Lá chồi biếc bỗng vươn mình lớn dậy

Đáp án của câu hỏi đầu tiên – nỗi mong chờ thực sự của cô gái đã xuất hiện. Chàng trai qua bao thăng trầm biến cố, chợt nhận ra nơi thực sự yên bình nhất lại chính là nơi bước chân mình ra đi,… dừng bước chân dang dở, quay về với mái ấm yêu thương. Sau tất cả những đam mê, những ước vọng lớn lao, tình yêu của em đã trở về bên em:

Như tình yêu anh qua bốn mùa rong ruổi
Gặp mưa xuân nên dừng bước quay về

Hai nhân vật “anh” và “em” chỉ xuất hiện một lần nhưng lại trở thành sợi dây kết nối toàn bài thơ, thổi thêm tình thơ vào cái nồng nàn, tình tứ của đất trời. Một cuốn phim quay chậm… Cô gái – lặng lẽ đứng bên hiên nhà, hướng ánh mắt về một nơi xa, chờ đợi, một ánh mắt với niềm tin mãnh liệt, một nỗi nhớ dạt dào, thấm sâu vào từng lá cây ngọn cỏ. Chàng trai – hành trang là một gói tang bồng, vượt khắp núi biển, mải miết chạy theo những đam mê, cuối cùng cũng trở về. Cuối phim là hình ảnh hai người bên nhau, cùng ngắm mưa xuân và những lộc chồi đang lan tỏa – một sắc xuân ấm áp, yên bình.

Cả bài thơ có lẽ sẽ là một cuốn phim hoàn hảo, một câu chuyện lãng mạn, nếu như không xuất hiện câu thơ kết:

Cảm ơn mùa đã đánh thức những đam mê!

Lúc này, trước mắt tôi lại xuất hiện hình ảnh một cô gái đang đứng một mình trên cầu, cô khẽ đưa bàn tay, đón lấy những hạt mưa xuân đầu tiên. Hóa ra cuốn phim kia chỉ là một câu chuyện trong trí tưởng tượng của cô. Câu thơ cuối cùng gọi ta trở về với thực tại sau những cảm xúc vừa thổn thức bật lên trước  cựa mình thật nhẹ của đất trời. 

Nếu dừng lại ở đây và thực sự “quên” mất tác giả là một “Người MISA” đang từng ngày sát cánh bên cạnh chúng ta thì quả là điều đáng tiếc. Chị là một lập trình viên lâu năm, tham gia phát triển nhiều dự án ở  Trung tâm PTPM. Thơ và Code, một thứ đòi hỏi phải có một chút lãng đãng; một thứ cần phải luôn tỉnh táo, chính xác, không hiểu chị làm thế nào mà cân bằng được hai thứ tưởng chừng không thể hòa hợp ấy. Bạn đã đọc, đã cảm nhận thơ của chị và tôi tin nếu chỉ đọc thơ của chị thì không ai nghĩ rằng đó là những câu thơ của một phụ nữ tuổi ngoài 30 đã có hai con trẻ.  Và nếu bạn có tình cờ gặp gỡ, tiếp xúc với chị, bạn cũng khó mà đoán đúng được tuổi đời của chị, bởi chị lúc nào cũng lạc quan, trẻ trung, phơi phới yêu đời. Cảm ơn mùa đã đánh thức những đam mê và cảm ơn chị đã đánh thức những xúc cảm trong tôi!

Đánh giá bài viết
[Tổng số: 0 Trung bình: 0]
Bài viết này hữu ích chứ?
Không